darkwoIf92
Già trâu
Sao tao ngồi chỉ đau lưng chứ không có lợi ích gì vậy
M thực hành đâu chỉ t với.đang muốn giác ngộSao tao ngồi chỉ đau lưng chứ không có lợi ích gì vậy
Mày thiền mà cứ nghĩ đến địt bọp có ngày tẩu hoả nhập ma chết cụ mTao thiền cặc dựng đứng cứng như sắt. Bọn mày có thằng nào vậy ko. Thiền để tâm yên mà dục nổi một cục to đùng vậy sao yên nổi![]()
mày kể đi, mày gặp chưaGiảm stress, tăng sự tập trung. Đừng thiền buổi tối, gặp ma đấy, tao thật!
Mầy ngồi thiền, tư thế ngồi phải thẳng, lưng hơi gù là nếu bị đau lưng thì nó dễ bị đau hơn và dễ rơi vào trạng thái hôn trầm (buồn ngủ). Chú ý điểm này là đượcSao tao ngồi chỉ đau lưng chứ không có lợi ích gì vậy
Thực ra theo tao thì khi thiền thì tâm mình tĩnh lặng nên có thể cảm nhận được những thứ mà bình thường mình không để ý.mày kể đi, mày gặp chưa
Có thể mầy bị tẩu hỏa nhập ma, khi đã thiền định thì không có thấy biết và cảm giác. Chỉ nhận thấy cái tri trong cái bất tri mà thôi. Có thể mầy đã bị vọng niệm sinh ra ảo giác đấy. Bạn tao ngồi thiền 1 năm, nó không thấy gì cả ngoài sự hạnh phúc của cảm giác an lạc. Tao cũng biết thiền, nhưng lại lười.Thực ra theo tao thì khi thiền thì tâm mình tĩnh lặng nên có thể cảm nhận được những thứ mà bình thường mình không để ý.
Trước kia có thời gian tao dành gần năm hầu như ngày nào cũng thiền. Vì sáng phải đi làm nên chủ yếu là thiền buổi tối. Trước đó thì thầy tao khuyên nên thiền vào sáng sớm hoặc buổi trưa. Nhưng sáng tao dạy muộn, trưa ở chỗ làm bất tiện nên toàn thiền tầm 9-10h đêm. Thực ra xung quanh chúng ta, tao nghĩ rằng có một thế giới vô hình mà mình không để ý vì chúng ta chủ yếu dùng mắt, tai, mũi, da để nhận biết sự vật mà ít để ý đến cảm nhận thế nên khi thiền ta nhắm mắt thì đã loại bỏ thị giác, chọn môi trường kín yên tĩnh loại bỏ sự nhiễu loạn của thính giác và khứu giác, chỉ ngồi yên một chỗ nên hạn chế xúc giác. Nên khi quen với môi trường mới, cảm nhận của ta sẽ ngày càng rõ ràng hơn. Càng về sau thì cái cảm nhận của mình càng rõ, đến mức có thể biết được quanh mình có bao nhiêu thực thể và hình dáng của họ như nào, đến một mức độ nhất định thì có thể giao tiếp những điều đơn giản. Tuy nhiên đến lúc này thì tao bị ngợp và thấy mình chưa sẵn sàng tiếp xúc với thế giới mới này. Tao bắt đầu cảm thấy sợ và muốn dừng lại. Sau khi bỏ thiền hơn năm thì lại bình thường, lúc đấy mới thấm càng biết ít càng hạnh phúc.
Giao tiếp dc vs ma mà đéo cố... Phí vl. Hỏi dc con Lô là đời hạnh phúc ngay. Lòng tràn ngập niềm vui ngay. Có tiền rồi thao hồ phát dương quang đại ... bla blaThực ra theo tao thì khi thiền thì tâm mình tĩnh lặng nên có thể cảm nhận được những thứ mà bình thường mình không để ý.
Trước kia có thời gian tao dành gần năm hầu như ngày nào cũng thiền. Vì sáng phải đi làm nên chủ yếu là thiền buổi tối. Trước đó thì thầy tao khuyên nên thiền vào sáng sớm hoặc buổi trưa. Nhưng sáng tao dạy muộn, trưa ở chỗ làm bất tiện nên toàn thiền tầm 9-10h đêm. Thực ra xung quanh chúng ta, tao nghĩ rằng có một thế giới vô hình mà mình không để ý vì chúng ta chủ yếu dùng mắt, tai, mũi, da để nhận biết sự vật mà ít để ý đến cảm nhận thế nên khi thiền ta nhắm mắt thì đã loại bỏ thị giác, chọn môi trường kín yên tĩnh loại bỏ sự nhiễu loạn của thính giác và khứu giác, chỉ ngồi yên một chỗ nên hạn chế xúc giác. Nên khi quen với môi trường mới, cảm nhận của ta sẽ ngày càng rõ ràng hơn. Càng về sau thì cái cảm nhận của mình càng rõ, đến mức có thể biết được quanh mình có bao nhiêu thực thể và hình dáng của họ như nào, đến một mức độ nhất định thì có thể giao tiếp những điều đơn giản. Tuy nhiên đến lúc này thì tao bị ngợp và thấy mình chưa sẵn sàng tiếp xúc với thế giới mới này. Tao bắt đầu cảm thấy sợ và muốn dừng lại. Sau khi bỏ thiền hơn năm thì lại bình thường, lúc đấy mới thấm càng biết ít càng hạnh phúc.