Tao nhớ lần đầu được đi máy bay, ôi sao mà háo hức đến vậy. Giờ mỗi lần ngồi lên máy bay là lưng với mông tao kêu réo. Những chuyến bay kéo dài 16-18 tiếng nó ám ảnh tao, nhưng vì công việc thì vẫn phải đi.
Tao nhớ lần đầu được đi nước ngoài, biết thêm nhiều cái nhỏ bé, đơn giản cũng như tương đồng với Việt Nam của các quốc gia khác mà sao háo hức thế. Tao còn có một quyển nhật kí, tao viết chi tiết nhận xét của tao về con người, văn hóa, đời sống của mỗi nước so với Việt Nam như nào. Nhưng sau đi đủ nhiều, đi hầu hết các châu lục trên thế giới, cũng tương đối đủ để nói : "À, hóa ra Trái Đất cũng chỉ rộng đến thế mà thôi", thì tao cũng chả có cảm giác gì mấy. Mỗi lần đi công tác nước này nước kia chỉ thấy có mệt mỏi và mệt mỏi.
Tao nhớ lần đầu ở khách sạn 5 sao, à, hóa ra 5 sao dịch vụ nó chú ý chi tiết tới như vậy, từ cái ô, cái áo mưa cho khách, nhân viên nhẹ nhàng, lễ phép, một đêm cũng hết nhiều tiền như vậy. Riết sau rồi cũng chỉ quan tâm tới cái giường êm êm để đặt lưng ngủ với có cái đèn gầm bàn là được (tính tao không thích ngủ mà tối hoàn toàn).
Tao nhớ lần đầu được đi săn, bắn súng, trượt tuyết,...à hóa ra ăn chơi là như này. Chơi cũng thích đấy, nhưng tập trung tạo mối quan hệ quan trọng hơn.
Tao nhớ những lúc tao mới có tiền, tích tích cóp cóp bitcoin vài triệu bạc, mỗi lần xuống tiền tim đập thình thịch, f5 liên tục...mà tới giờ tao vứt đầy vài trăm triệu mấy năm còn quên cmn mất là mình để tiền ở đấy. Cũng đéo có hứng đầu tư ngồi xem tài khoản mình một ngày lãi bao nhiêu như xưa, đếm cua trong lỗ, chỉ đơn giản là chia tài sản ra nhiều giỏ cho an toàn, còn nó như nào thì đã xuống tiền rồi cũng chả quan tâm nữa.
Nhớ lần đầu nuôi gái, khoái lắm, à hóa ra nuôi gái và chơi gái là vậy. Lâu dần thì thấy nó cũng chỉ có vậy mà thôi.
Lần đầu tao xin được ba mẹ nuôi con mèo, vui lắm. Giờ thì tao chuyển sang trồng cây, chí ít cái cây nó luôn sống lâu hơn tao. Chí ít tao cũng không phải nhìn sinh mệnh nào tao yêu thương phải ra đi trước tao.
Nhiều và nhiều cái nữa...
Tao muốn quay lại ngày xưa, khi cảm xúc với mọi thứ nó chưa chai sạn. Thằng nào thích trưởng thành cứ trưởng thành, tao thì chỉ muốn nhỏ bé như xưa, vô lo vô nghĩ thôi. Thằng nào thích trải nghiệm cuộc sống đó đây cứ trải nghiệm, tao thì chẳng muốn trải nghiệm cái gì, để giữ cho tâm hồn và cảm xúc tao nó được đong đầy, nhạy cảm và tinh tế hơn với những điều nhỏ bé nhất diễn ra trong cuộc sống. Thằng nào thích học hỏi cứ học, biết nhiều hơn, tao chỉ mong biết ít đi, để tao ngu một chút, mê say với cuộc đời một chút, máu đỏ đen một chút, bớt chắc lép, bớt phủ nhận những thứ tao chưa biết, những thứ mơ mộng một chút.